Mùa đầu

Lá nghiêng
Tóc rẽ
Tay lùa
Rung rinh cành phượng
Gió đùa tiếng ve.

Thiên đường của giấc mơ tuổi thơ

'Chúa đảo thì không biết sợ ai
Chúa đảo không những được quyền học dốt mà còn được quyền lấy vợ
Nó là chúa đảo. Chúa đảo chỉ cai quản hòn đảo thôi. Còn cai quản chúa đảo có ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị hai chúa đảo'.

Ở nơi đó, có cu Tin - chúa đảo, có thổ dân "Thứ Bảy" - phó chúa đảo, có Thắm - phu nhân chúa đảo, có ba mẹ, chị hai, cô giáo và những đứa trẻ khác. Và đặc biệt, có một hòn đảo cho trí tưởng tượng của trẻ thơ - hòn đảo hoang với những cây cọ, nằm giữa đại dương rộng lớn và luôn có những nguy hiểm luôn rình rập.

Với trí tưởng tượng mọi thứ đều có thể, mấy con cá lòng tong tạo nên cuộc chiến giữa cá mập và cá voi, những cơn mưa cuối hè là bão biển và giông tố, chó là sư tử và mèo là beo gấm, còn có hải tặc và những cuộc chiến tưởng tượng...

Hòn đảo được xây dựng bởi sự tưởng tượng phong phú của lũ trẻ. Những đứa trẻ trở nên dũng cảm hơn, mạnh mẽ hơn trong cuộc chiến với thằng Phàn để bảo vệ niềm tin của chúng và khám phá bí mật của cu Mít, chứng tỏ rằng không ai được xúc phạm vào niềm tin và niềm kiêu hãnh của người khác.

Đừng bỏ rơi người bạn yêu

Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.

Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.

Keep on walking

Someone once said, love does not walk away, people do. I will add, and they take love with them. It is like taking it out of an old box, folding it carefully, packing into a bag and taking it away from you. And you are left with nothing but pain, memories and a great feeling of a loss. A loss of something big. Something important. Something meaningful. Once it is gone, nothing else matters. The world is not the same anymore. You are not the same anymore.

And you find yourself thinking… more. Retrospecting… more. Wondering… more.

And months will go before finally you will be able to look back and realize how much time you have wasted just sitting there, sorting out the pieces of your heart according to the various degrees of pain you feel.

Change House

I moved all my data from this blog to a new "house":
Vietnamese: http://lorian-v.blogspot.com
English: http://lorian-e.blogspot.com